Bức ảnh được chụp vào ngày 28
Tháng Mười Hai 2018, khi các giới chức di trú Đài Loan áp giải một người phụ nữ
Việt Nam (giữa) bị bắt tại thành phố Tân Bắc, trong số 152 du khách Việt Nam bỏ
trốn, khi du lịch đến đảo quốc này. (Hình: AP/Photo)
1. Trong lịch sử nhân loại, có
hai dân tộc chịu số phận bi thảm hơn các dân tộc khác.
Rất không may, một trong
hai lại là dân tộc Việt chúng ta. Một trong hai còn lại là Do Thái.
Cái “lỗi” của dân tộc Do Thái là
sinh ra Chúa rồi hành hình Chúa trên thập giá. Họ đã bị kỳ thị, xua đuổi, bị
truy bức giết hại và lưu vong khắp nơi. Năm 1947, cái dân tộc rã rời nát vụn đó
đã cùng nhau gom góp từng đồng tiền, từng mảnh đất để gầy dựng lại quốc gia của
mình. Định mệnh bi thảm của dân tộc đã khiến họ gắn kết với nhau thành một
khối, nhờ đó quốc gia Israel đã phát triển không ngừng. Một mình họ đã đánh bại
quân đội của liên minh các nước Ả rập để bảo vệ sự tồn vong của đất nước. Và
giờ, họ đã có bom nguyên tử…
Khác với dân tộc Do Thái lưu vong
hơn ngàn năm trước, dân Việt chỉ bắt đầu lưu vong đại trà từ sau 30 Tháng Tư,
1975. Dân tộc này không hành hình Chúa nhưng vẫn phải chịu một định mệnh bi
thảm không kém. Cuộc chiến tranh giữa hai miền anh em với vũ khí bom đạn của
ngoại bang kết thúc, đất nước được gom về một mối những tưởng sẽ bắt đầu một
thời đại vàng son, nhưng không ngờ, thời đại đó biến thành một cuộc phân ly bi
thảm.
Vượt qua cả dân tộc Do Thái,
người Việt “vươn lên” dẫn đầu lịch sử lưu vong của nhân loại bằng cuộc di cư
chính trị quy mô nhất về mặt số lượng từ trước đến nay. Hàng triệu người đã lao
ra biển trên những chiếc tàu đánh cá các loại để thoát khỏi đất mẹ của mình,
chấp nhận cả cái chết để… lưu vong. Một phần của dân tộc đã làm mồi cho cướp
biển cho cá mập và bị nhốt trong những trại tị nạn nghẹt thở ở các nước Đông
Nam Á đồng liêu.
Cuộc di cư khốc liệt của người
Việt đã đưa họ đến khắp nơi trên thế giới, kể cả Châu Phi, điều mà trước 1975,
cả hai miền Nam Bắc đều không hề có. Tâm thức lưu vong kể từ mốc thời gian đó,
đã phục kích trong các tầng lớp dân Việt, đóng đinh trong đầu họ cho đến tận
ngày nay, không ngơi nghỉ và không có cơ hội để chấm dứt…
2. Sau 30 Tháng Tư, 1975, ở Phan
Thiết quê tôi, người vượt biên bằng đường biển rất nhiều do thành phố này sống
bằng kinh tế biển với rất nhiều tàu đánh cá. Người Phan Thiết không chỉ giúp
“đồng bọn” quê mình vượt biển mà còn giúp cả dân Sài Gòn, với giá vài ba cây
vàng/người, có khi chủ tàu chỉ thu đủ sở hụi để mua dầu, thực phẩm và đút lót
cho bộ đội biên phòng. Có nguyên một làng chài hay cả xóm đạo vượt biên sạch.
Sau đó, khi đất nước đói meo, thì
những người vượt biên bắt đầu góp phần gầy dựng quê nhà bằng… những thùng hàng
gởi về từ nước ngoài. Dân quê tôi gọi đó là hàng thùng. Một người vượt biên
thoát được qua nước ngoài thì cả gia đình được nhờ, cả gia đình cùng thoát thì
dòng họ được nhờ. Dân sống bằng hàng thùng chả cần làm gì vẫn phong lưu vì nhận
hàng thùng đều đặn gởi về. Gia đình nào sống bằng hàng thùng thì con trai rất
dễ lấy vợ và con gái, dù xấu, cũng rất dễ lấy chồng. Tâm thế chờ đợi hàng Mỹ,
hàng Tây đã ăn sâu từ đó vào ký ức của cộng đồng. Không chỉ chờ đợi hàng thùng
và đô la từ nước ngoài, người thân trong nước của các Việt kiều thường xuyên
sống trong tâm trạng chờ đợi được bảo lãnh. Gặp nhau là họ hỏi thăm nhau bằng một
câu cửa miệng: “bao giờ đi?” Đi ở đây chính là lưu vong, là thoát khỏi nơi họ
chôn nhao cắt rún!
3. Năm 2017, tôi đi du lịch Mỹ để
thăm thú bạn bè định cư ở đất nước này. Ngày tôi đi cũng là ngày một nhà báo
đồng nghiệp rất thân với tôi tại Đài Phát Thanh TP.HCM xách va ly qua Mỹ để…
lưu vong. Anh đã nghỉ hưu và được gia đình bảo lãnh. Rất nhiều nhà báo mà tôi
quen biết khi về hưu đã sang Mỹ định cư, coi việc lưu vong là điều hết sức bình
thường. Ai thắc mắc tuổi già còn sang Mỹ để làm gì, cứ hỏi họ đi rồi sẽ nhận
được câu trả lời.
Tại Mỹ, tôi ghé San Jose thăm
L.Hoàng, bạn học thời trung học của tôi ở Phan Thiết. Năm 1977, trong khi tôi
đi bộ đội thì Hoàng vượt biên. Cậu qua Mỹ rồi tiếp tục học hành để lấy bằng kỹ
sư, giờ cậu là trưởng một bộ phận trong một công ty có 5,000 căn hộ cho thuê.
Cậu ở trong khu da trắng, với một ngôi nhà trị giá $800,000 và lái chiếc “Mẹc”
7 chỗ.
Mười bảy tuổi, Hoàng đã là nhà tổ
chức vượt biên cho người khác và từng vô tù ngồi 6 tháng. Sau khi tổ chức nhiều
chuyến tàu vượt biển thành công, cậu cùng 5 anh chị em của mình quyết định ra
đi. Giờ họ cùng nhau sinh sống trên đất Mỹ. Hoàng bảo tôi khi gặp lại, rằng gia
đình cậu lúc đó nghèo quá và thấy đất nước cũng nghèo quá nên vượt biên là con
đường duy nhất mà cậu buộc phải lựa chọn. Cậu bảo,“tao đâu muốn sống lưu vong,
nhưng không vượt biên làm sao có tương lai. Nước Mỹ lúc đó là miền đất hứa và
họ đã cưu mang tao nên cuối cùng tao cũng quen với cuộc sống bên này.”
Đã có 3 thế hệ người Việt sống
lưu vong trên đất Mỹ, thế hệ thứ nhất là những người bỏ chạy khỏi nước khi quân
đội miền Bắc tràn vào Sài Gòn và những người vượt biển. Thế hệ thứ hai là các
sĩ quan VNCH và gia đình họ qua đây theo diện HO cùng với những người được thế
hệ thứ nhất bảo lãnh. Thế hệ thứ 3 là con em người Việt sang du học, tìm kiếm
việc làm, định cư và bảo lãnh cha mẹ. Trong số cha mẹ này có rất nhiều cán bộ
nhà nước, họ đầu tư tiền bạc cho con cái ăn học, mua nhà cửa, gởi tiền vào tài
khoản ngân hàng và chờ đợi thời cơ để… lưu vong. Tiền họ có được, dĩ nhiên đến
từ túi của nhân dân, vì lương tháng của Thủ tướng Việt Nam chưa tới 20 triệu
đồng Việt Nam (khoảng $850) thì họ lấy gì để nuôi con du học?
4. Mỗi năm, người Việt trong nước
bỏ tiền tỉ đô la để mua nhà ở Mỹ. Ai có khả năng này? Chỉ có cán bộ và doanh
nhân. Ở một thành phố của quận Cam, có cả một” ngôi làng” của cán bộ nhà nước.
Họ chuyên sống bằng hồn của Trương Ba nhưng da hàng thịt. Họ ở Việt Nam, làm
việc trong bộ máy của chế độ nhưng tâm hồn thì để trong những ngôi nhà ở Mỹ. Ở
đó có con cháu họ chờ sẵn. Giống như Võ Kim Cự Formosa vậy, nếu cần thiết lên
đường xuất ngoại là đi thôi. Tiền đã gởi, nhà đã mua, con cháu đã chuẩn bị đón
chào. Tôi biết Tổng biên tập một tờ báo nọ, vẫn đương chức ở Việt Nam nhưng đã
có thẻ xanh ở Mỹ. Tổng biên tập phải là đảng viên, nhưng chuyện này dễ ẹt, một
khi lòng người đã muốn… lưu vong thì không có gì là không thể. Có Tổng biên tập
một tờ báo chửi Mỹ không còn nước non gì, thế mà cuối đời xách đít qua Mỹ để
sống… lưu vong.
Các nhà báo đàn anh tôi, cùng lứa
tuổi tôi hoặc nhỏ hơn ở Sài gòn, bằng cách này cách khác, đều gởi con du học Mỹ
hoặc Úc. Đó là tương lai mới không chỉ cho con cái họ mà cho cả họ. Giờ họ là
công dân Việt Nam nhưng mai mốt đây họ sẽ là công dân Mỹ Úc, nếu muốn. Cả đất
nước đều như vậy. Nhiều công dân Việt hiện nay đã lên kế hoạch cho cuộc sống
tương lai của mình không gắn với Việt Nam. Dân thường, cán bộ viên chức, nhà
văn nhà báo, lãnh đạo cấp cao… Không từ một tầng lớp nào. Ai dám chắc rằng các
lãnh đạo cao cấp ko chọn trước cho mình một chỗ để… lưu vong khi cần thiết.
Cuộc đời, thời cuộc mà, đâu nói trước được điều gì. Người thân Mỹ chọn chỗ sẵn
ở Mỹ, người thân Tàu chọn chỗ sẵn ở Tàu. Có biến là “dzọt” thôi. Vậy thì làm
sao trách các công dân Việt thu nhập thấp tìm qua Đài Loan hay Nhật Bản để… lưu
vong bất hợp pháp. Đã lưu vong thì bình đẳng, giống như sự bình đẳng của con
người trong tuyên ngôn nhân quyền vậy, dù người giàu tiền và nghèo tiền thì
chọn cách lưu vong khác nhau.
5. Vậy tại sao người Việt lại
khát khao… lưu vong như thế? Câu hỏi này quá dễ trả lời bằng câu thành ngữ Việt
Nam “đất lành chim đậu.”
Khi đất mẹ không còn lành thì
người dân Việt sẽ tìm cách ra đi như một tất yếu để tìm đến mảnh đất lành hơn.
Không ai muốn tương lai gia đình con cái mình sống trong môi trường nhiễm độc,
nền giáo dục – y tế thiếu chất lượng, sự bất nhất giữa nói và làm của những
người điều hành xã hội, sự giả dối lừa lọc nhau giữa người và người, niềm tin
cùn mòn vì mọi thứ đều có thể làm giả, từ học vấn giả, nhân cách giả, đến cả
lịch sử cũng bị làm giả; những “thành phố đáng sống” thì kẹt xe và ngập nước
quanh năm, sinh mạng con người không biết “đứt bóng” lúc nào bởi tai nạn giao
thông; dân sinh thì khổ ải, dân chủ và dân quyền thì lắm vấn đề và người dân
thì bị cấm đoán nói lên sự thật của đất nước mình… vân vân và vân vân. Đó là
chưa kể nỗi sợ hãi bị mai phục và thôn tính đến từ anh bạn vàng ròng láng giềng
khổng lồ phương Bắc…
6. Chưa bao giờ tôi muốn sống lưu
vong, nhưng tôi lại muốn con cái mình được đào tạo bởi nền giáo dục Mỹ, Úc và
đó cũng là nơi sinh sống thật tuyệt cho chúng nếu chúng muốn… lưu vong. Tâm
thức cá nhân được định hình từ tâm thức xã hội, do vậy ngay trong bản thân, tôi
đã bị tâm thức lưu vong chế ngự, kể từ khi đứa con của tôi bắt đầu xách cặp tới
trường để học… tiếng Anh.
Một quốc gia sao có thể hùng
cường khi người dân của quốc gia ấy cứ nhấp nhổm… lưu vong và không coi trọng
đất nước của mình? Khó có thể gắn kết những con người nhấp nhổm ấy lại với nhau
bằng tình cảm quốc gia để đoàn kết như dân Do Thái.
Ai cũng biết rằng, kẻ lưu vong là
kẻ bị nhổ bật gốc rễ khỏi quê hương, như bụi lúa bị nhổ bật khỏi ruộng nước. Đó
là một nỗi đau từng là điều không chịu nổi đối với người tha hương xa xứ, vậy
mà giờ đây, nó đang biến thành một món ăn tâm lý hạng nhất của người Việt chúng
ta. Vì đâu nên nỗi
cuộc này, hả người?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét